Vào một đêm giáng sinh trời thật lạnh. Một em bé tay ôm cái giỏ có những que diêm, vừa đi vừa mời. Trời lạnh mà bé đi chân không. Hai bàn chân của bé sưng tím.
Trời càng lạnh. Tuyết vẫn rơi. Bé bán
diêm thấy người mệt lả. Đôi bàn chân bây giờ tê cứng. Bé muốn về nhà nằm trên
chiếc giường để ngủ một giấc nhưng nghĩ đến
người cha say rượu, bé tiếp tục đi. Bé nhìn những ngôi nhà hai bên đường. Nhà
nào cũng vui vẻ, ấm và đẹp. Chỗ thì đèn màu, chỗ có cây giáng sinh. Có nhà dọn
lên bàn gà tây, rượu, bánh trái thật ngon.
Càng về khuya, tuyết càng rơi nhiều. Bóng tối, gió lạnh và cơn đói như quấn vào cô bé ốm yếu. Chợt nhớ mấy que diêm, bé lấy ra một
cây, quẹt lên để sưởi cho mấy ngón tay bớt lạnh. Cây diêm cháy bùng lên thật
sáng, thật ấm, nhưng chỉ một lát thì tắt. Bé quẹt lên một cây diêm thứ hai. Khi
cây diêm cháy bùng lên, bé thấy trước mặt mình một bàn đầy thức ăn, những món đặc
biệt của ngày lễ giáng sinh. Bé mừng quá, đưa tay ra chụp lấy thì cây diêm tắt.
Bé sợ quá, sợ lạnh, sợ tối, vội vàng đổ diêm ra hết, rồi cứ quẹt lên từng cây một,
hết cây này đến cây khác. Trong ánh sáng của mỗi cây diêm bé thấy mình được về
nhà, được gặp lại mẹ của bé. Mỗi lần que diêm tắt, hình ảnh người mẹ lại biến mất.
Bé quẹt lên một que khác, mẹ lại hiện ra. Cứ như thế khi ánh lửa bùng lên, bé
thấy mẹ bế bé lên, mang bé bay bổng về nơi có tiếng hát và bé không còn thấy lạnh,
thấy đói gì nữa.
Sáng hôm sau, người ta tìm thấy em bé nằm chết bên cạnh đống
diêm tung tóe.
Trả lời câu hỏi:
Diêm là gì?
Cô bé bán diêm có đi giày không?
Tại sao cô bé bán diêm không đi về nhà?
Khi que diêm cháy, bé thấy gì? (kể 2 thứ)
Sáng hôm sau, người ta tìm thấy gì?